Đăng bài - Hoặc quảng cáo vui lòng liên hệ TVN Group - hệ thống website chất lượng cao:

0972434351tvnseos@gmail.comZalo

Sau khi người ta bị mất đi

0

Mất đi tiền tài, danh vọng người ta vẫn có thể gượng dậy để lấy lại. Nhưng một khi đã mất đi niềm tin thì người ta sợ phải yêu lắm.

Xinh đẹp, giàu có lại học tại một trường đại học danh giá nhưng Quyên hoàn toàn thờ ơ với đàn ông. Tất cả các “cây si” vây quanh chị đều nhận được kết quả phũ phàng như nhau. Anh nào được nể nang lắm thì chị mới nhẹ nhàng từ chối, còn lại, hầu hết đều bị chị mắng mỏ, thẳng tay ném hoa và quà vào sọt rác.

Xem thêm:

Thấy con gái quá quắt như vậy, bố mẹ chị vô cùng lo lắng. Ông bà không lo chị ế mà lo chị bị les. Thời buổi bây giờ, đồng tính nam, đồng tính nữ xuất hiện nhan nhản trên các phương tiện đại chúng. Không lo không được.

Nhưng chị hoàn toàn bình thường. Chỉ những người bạn rất thân mới hiểu nguyên do sợ yêu của chị. Chẳng là năm đầu đại học, khi vừa bước chân vào giảng đường, chị đã bị một anh sinh viên năm cuối hút hồn. Hắn lấy đi của chị rất nhiều, từ tiền bạc đến cái quý giá nhất của đời con gái. Nguy hiểm hơn, hắn lấy đi cả niềm tin vào tình yêu của chị.

Sau khi bị hắn “đá”, chị chao đổi một thời gian dài rồi cũng trấn tĩnh trở lại. Chị vẫn sinh hoạt, vui vẻ yêu đời như xưa nhưng lại mắc bệnh sợ yêu. Cứ người đàn ông nào tới gần chị là chị lại hình dung ra một gã Sở Khanh.

Không bị cú sốc tâm lý nào nhưng Ngân cũng chẳng màng tới chuyện yêu đương. Lý do rất đơn giản, chị quá bận rộn và không tìm đâu thời gian cho tình yêu. Có lẽ mọi người sẽ thắc mắc một cô gái trẻ bình thường như chị tại sao lại quá bận như vậy.

Câu trả lời có thể khiến mọi người bất ngờ. Chị mải chơi. Chị có đam mê mua sắm và tham gia một “hiệp hội” chuyên săn lùng hàng độc, hàng giảm giá,… Không chỉ có vậy, chị còn thích phượt. Cứ mỗi khi rảnh rỗi, chị và bạn bè lại lặn lội lên tận Mộc Châu, Hà Giang để vãn cảnh và chụp ảnh. Chị cho thế là cá tính.

Tham gia hết lịch trình của đủ các thể loại “hiệp hội”, chị đã mệt bơ phờ rồi, lấy đâu ra thời gian yêu đương nữa. Ban đầu, chị cũng thử “kết đôi” với một anh trong nhóm nhưng mọi việc chẳng đi đến đâu vì chị phải chia nhỏ thời gian để “chạy sô”. Với chị, vui chơi quan trọng hơn tình yêu.

Con chim bay mãi cũng mỏi cánh. Chị Ngân chơi mãi rồi cũng có lúc chán. Chị tâm sự: “Gần 10 năm trời rong ruổi khắp đất nước tôi thấy cuộc sống thật vui vẻ, có ý nghĩa. Nhưng càng nhiều tuổi, người ta càng ì đi hay sao ấy. Mới ngoài 30 mà tôi đã có tư tưởng ngủ một giấc thật sâu để sáng mai dậy ăn xong rồi… ngủ tiếp. Tôi không muốn lang thang bay nhảy nữa”.

Và chị không mải mê vui chơi nữa. Mà muốn có người chơi cũng khó vì ở tuổi này, bạn bè chị đã lập gia đình, con cái đề huề. Quanh đi quẩn lại, chị chỉ thấy mỗi chị và cái bóng của chính mình. Cũng có vài người làm mối cho chị nhưng chị lắc đầu.

Chị tâm sự: “Tôi thấy hối hận vì không yêu từ khi còn trẻ. Bây giờ có vài anh tới tán, chủ yếu là do mai mối. Tôi ngại lắm. Bạn bè có con hết rồi mà giờ mình mới hẹn hò”.

Thế là đến năm 34 tuổi, vào một ngày đẹp trời, bố mẹ chị tuyên bố “tháng sau cưới nhé”. Thì ra các cụ “kiếm” được cho chị một anh chàng cũng được liệt vào hàng ế. Thôi thì hai ế gặp nhau, chẳng hiểu sao chị lại gật đầu.

Đám cưới của chị diễn ra tưng bừng như bao đám cưới khác. Khi được hỏi về hạnh phúc gia đình, chị chỉ cười nhạt: “Không cãi nhau, không tâm sự, mỗi người tìm một góc đọc báo rồi… ngủ”.

Trong khi đó, chị Quyên, tưởng bi đát mà cuối cùng lại hạnh phúc hơn nhờ có sự quan tâm của bạn bè. Biết chị sợ yêu, cô bạn thân âm thầm tạo điều kiện để anh Lâm, một trong những cây si tốt tính nhất tiếp cận chị. Có lẽ nhờ tấm chân tình của anh Lâm, trái tim chị dần dần ấm trở lại. Căn bệnh sợ yêu bỗng dưng biến mất sau 5 năm hành hạ chị.

Vui lòng đánh giá bài viết
Share.

Comments are closed.