Đăng bài - Hoặc quảng cáo vui lòng liên hệ TVN Group - hệ thống website chất lượng cao:

0972434351tvnseos@gmail.comZalo

Em đã từng yêu như thế

0

Em yêu cách mà anh đến và cũng không oán hận cách mà anh ra đi bởi khi yêu mình đã cho nhau nhiều điều thật đẹp, phải không?

Lần đầu tiên em trải lòng mình ra và cũng để khép lại tất cả câu chuyện của anh và em, cất thật kỹ ở vùng bí mật nhất mà không ai có thể chạm tới nữa. Tình cảm của mình đến thật tự nhiên, dù như có vẻ lần đầu gặp gỡ là có chủ đích. Anh, một người đàn ông thành đạt và có thể nói là đẹp trong mắt em về sau này chứ khi mới gặp nhau thì cũng không có gì đặc biệt cả. Còn em, để tự nhận xét về mình thì với em việc đó khó lắm, thôi cứ mượn cái nhìn từ anh nhé: nhẹ nhàng, mềm mại, bình dị và không nổi bật.

Tình yêu đến với em cũng như vậy, thầm lặng, chân thành, không vụ lợi giống như cách anh thể hiện tình yêu với em; không ồn ào, không vồn vã, trầm tĩnh và tự nhiên. Chúng mình cùng chia sẻ mọi chuyện từ cuộc sống bằng cách trực tiếp hay gián tiếp. Khi biến cố xảy đến với em, lúc em tuyệt vọng và mất phương hướng, anh không khóc cùng em nhưng anh lắng nghe em thổn thức, anh lặng lẽ để cảm thông.

Vỏ bọc mạnh mẽ của em không còn nữa, những nỗi buồn và thất vọng không kìm nén nổi, em đã vô tình yếu đuối trước anh. Khi cuộc sống trở lại nhịp cân bằng, anh lại lặng lẽ từ xa dõi theo em, để thấy sự bình yên và hạnh phúc nơi em. Tất cả đều lặng lẽ như dòng sông hiền hòa, chảy theo dòng tự nhiên vào những ngày không có gió.

Mình từng có một tình yêu như thế

Anh tình cảm trong suy nghĩ và hành động theo lý trí, còn em lý trí trong suy nghĩ và hành động theo tình cảm. Thoạt nghe thì đó là sự trái ngược nhưng suy cho cùng thì đó cũng là biểu hiện của tình yêu. Mình đã yêu, yêu thật nhiều, em yêu cách anh đến bên em, yêu con người, tính cách của anh, để những lúc giận dỗi bộc phát em bỏ đi với giọng trách móc, nhưng khi bình tâm lại thì em lại thấy mình thật vô lý, chẳng phải mình yêu tính cách đấy của anh sao? Và lại mon men đến gợi chuyện như chưa có gì xảy ra lúc trước.

Anh cũng không thèm chấp, chắc cũng hiểu đó là cách em xin lỗi nên lại vui vẻ nói chuyện, chúng mình lại rôm rả cùng chơi và trêu đùa. Những khi anh trốn, em là một người khác, em nhận ra thì anh đã lấy hơi thật dài và lặn mất tiêu để em ở lại ngẩn ngơ với câu hỏi lơ lửng “có phải là anh không nhỉ?” Và rồi em cũng yêu cả cách anh rời xa em, không buồn như cảnh chia tay của các đôi yêu nhau thường gặp, không giận hờn, không oán trách.

Nhiều người con gái thầm ước người con trai họ yêu được như anh, những người con trai khi yêu cũng mong tình yêu dành cho mình được như em dành cho anh. Mình xa nhau vì nỗi sợ mà không phải ai cũng vậy, anh sợ tình yêu anh bị giam cầm trong trái tim em, nó nhỏ bé và chật chội với anh. Còn em sợ thế giới của anh rộng lớn, mênh mông quá với bạn bè, công việc, gia đình, giải trí, vui chơi, tìm tòi, nghiên cứu.

Em thì nhỏ bé, lạc vào ấy sẽ ngơ ngác và không thể tìm nổi một chỗ an toàn cho mình. Và cả những rào cản khác nữa mà chỉ em và anh mới có thể biết, dẫn đến quyết định đúng đắn của anh, và em đồng ý với quyết định ấy.

Con đường tình yêu của mình thật đẹp phải không anh? Nên dù chúng mình có rời xa nhau thì sau này, trong náo nhiệt của cuộc sống, một lúc bất chợt nhận ra nhau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mình nhớ là mình từng có một tình yêu như thế, khi bùng cháy dữ dội mà sức nóng có thể thiêu đốt tất cả thành tàn tro. Tình yêu ấy cũng thầm lặng, bình dị, ấm áp, thanh khiết như giọt nắng ban mai.

Vui lòng đánh giá bài viết
Share.

Comments are closed.